Thursday 4 September 2008

ngôi nhà nhỏ màu trắng, có dây thường xuân leo trên hàng rào gỗ

"Quà Cưới"
Tôi đã rất cẩn thận chọn ra những loại hoa làm nên bó hoa ngày cưới của mình và không quên nghĩ đến ý nghĩa của chúng, gồm hoa diên vĩ (là hoa vị hôn phu tôi yêu thích), hoa hồng trắng (tượng trưng sự thanh khiết), và những dây thường xuân xanh biếc (biểu tượng của lòng chung thủy).Đến giữa buổi tiệc cưới, khi tôi đang ngập tràn trong Champagne và hoa, rôm rả trò chuyện cùng bạn bè, hạnh phúc đến không kịp thở, ... bất thình lình có một bàn tay đặt lên vai tôi . Tôi quay lại, nhận ra người phụ nữ vừa thoáng gặp ban nãy, một người bạn của mẹ chồng tôi . Trên tay bà ấy là một dây thường xuân . "Nó rơi ra từ bó hoa của cháu lúc ở trên sàn khiêu vũ" - người phụ nữ ấy nói . Tôi mở lời cám ơn và đưa tay nhận lấy thì bà ấy tiếp lời: "Tôi có thể giữ lại dây hoa chứ ?"Tôi hơi bất ngờ. Một người, gần như lạ mặt, sao có thể hỏi xin hoa cô dâu ngay giữa tiệc cưới! Vẫn chưa đến lúc thực hiện nghi thức tung hoa kia mà ? Bà ấy muốn gì ở sợi dây thường xuân của tôi? Tôi bình tĩnh suy nghĩ . Ngày mai tôi sẽ bắt đầu tuần trăng mật, không thể mang theo bó hoa này . Chúng có thể bị quẳng đi cùng những tờ giấy gói quà trong ngày cưới . Tại sao không cho chúng đi ? Ngày hôm nay tôi đã cho đi và cũng được nhận rất nhiều ..."Cô cứ tự nhiên" - tôi trả lời với nụ cười tươi, lòng tự khen mình đã cư xử thanh lịch với một đề nghị kỳ quặc như thế . Nhạc bắt đầu nổi lên, tôi phải rời đám đông, cũng chẳng để tâm đến chuyện linh tinh ấy nữa .Vài tháng sau chuông nhà tôi reo vang . Tôi mở cửa và nhận ra người phụ nữ . Tôi không giấu được sự ngạc nhiên . Tôi đã không gặp bà ấy từ hôm lễ cưới . Gì thế nhỉ ? "Tôi có một món quà cưới cho cháu" - bà ấy nói và đưa ra một chậu cây nho nhỏ um tùm với những dây lá khỏe khoắn, xanh mướt . Ngay lập tức tôi hiểu ra . "Đó là sợi dây thường xuân mà cháu làm rơi hôm tiệc cưới - bà ấy giái thích - Nó trông có vẻ khỏe mạnh nên tôi mang về trồng vào chậu cho cháu".Tôi xúc động không nói nên lời . Đây thật là món quà cưới quí giá nhất mà tôi nhận được! Đã 20 năm trôi qua, bây giờ tôi là mẹ của ba cậu con trai . Một ngày nào đó chúng sẽ kết hôn . Với vai trò mẹ chồng, tôi sẽ đề nghị bó hoa cưới của con dâu có một ít dây thường xuân .Và tôi biết sẽ lấy từ chậu cây nào trong vườn ..."

Tôi đọc câu chuyện này cách đây 10 năm, khi 16 tuổi. Đó là lần đầu tiên tôi nghe về cây thường xuân. Lúc đó chưa biết được hình dáng của cây ra sao, nhưng tôi đã bị ám ảnh bởi một ngôi nhà nhỏ màu trắng, có dây thường xuân xanh biếc leo trên trên hàng rào gỗ và trên những bệ cửa sổ. Tôi tin đó là ngôi nhà của cô dâu trong câu chuyện. Nơi cô sẽ cùng người bạn đời của mình khởi đầu một cuộc sống mới...

Thời gian trôi cuốn theo dây thường xuân và ngôi nhà nhỏ. Cho đến khi nghe được bài hát "Bức thư tình đầu tiên" của Đỗ Bảo thì ngôi nhà nhỏ trở lại, dây thường xuân trở lại. Tôi lại một lần nữa tin rằng ngôi nhà mà người đàn ông trong bài hát mơ về (anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ) cũng chính là "ngôi nhà nhà nhỏ màu trắng, có dây thường xuân leo"


Vượt xa hơn ý nghĩa về lòng chung thủy, những gì mà tôi hình dung khi đọc câu chuyện và nghe bài hát, đã làm tôi tin rằng, thường xuân - tự tên gọi của nó đã mang đầy đủ sự giản dị, chân thành, nhưng bền vững lâu dài, hình dáng của nó mảnh mai, nhỏ bé nhưng tràn đầy một sức sống mãnh liệt.

Tôi đang mơ về một ngôi nhà nhỏ cho riêng mình, nơi tôi ước mình cũng được sống đơn giản nhưng ngập tràn yêu thương với những niềm vui nhỏ mỗi ngày... như chính cuộc sống của thường xuân vậy.

Photo: Jupiterimages

Thursday 4 September 2008

ngôi nhà nhỏ màu trắng, có dây thường xuân leo trên hàng rào gỗ

"Quà Cưới"
Tôi đã rất cẩn thận chọn ra những loại hoa làm nên bó hoa ngày cưới của mình và không quên nghĩ đến ý nghĩa của chúng, gồm hoa diên vĩ (là hoa vị hôn phu tôi yêu thích), hoa hồng trắng (tượng trưng sự thanh khiết), và những dây thường xuân xanh biếc (biểu tượng của lòng chung thủy).Đến giữa buổi tiệc cưới, khi tôi đang ngập tràn trong Champagne và hoa, rôm rả trò chuyện cùng bạn bè, hạnh phúc đến không kịp thở, ... bất thình lình có một bàn tay đặt lên vai tôi . Tôi quay lại, nhận ra người phụ nữ vừa thoáng gặp ban nãy, một người bạn của mẹ chồng tôi . Trên tay bà ấy là một dây thường xuân . "Nó rơi ra từ bó hoa của cháu lúc ở trên sàn khiêu vũ" - người phụ nữ ấy nói . Tôi mở lời cám ơn và đưa tay nhận lấy thì bà ấy tiếp lời: "Tôi có thể giữ lại dây hoa chứ ?"Tôi hơi bất ngờ. Một người, gần như lạ mặt, sao có thể hỏi xin hoa cô dâu ngay giữa tiệc cưới! Vẫn chưa đến lúc thực hiện nghi thức tung hoa kia mà ? Bà ấy muốn gì ở sợi dây thường xuân của tôi? Tôi bình tĩnh suy nghĩ . Ngày mai tôi sẽ bắt đầu tuần trăng mật, không thể mang theo bó hoa này . Chúng có thể bị quẳng đi cùng những tờ giấy gói quà trong ngày cưới . Tại sao không cho chúng đi ? Ngày hôm nay tôi đã cho đi và cũng được nhận rất nhiều ..."Cô cứ tự nhiên" - tôi trả lời với nụ cười tươi, lòng tự khen mình đã cư xử thanh lịch với một đề nghị kỳ quặc như thế . Nhạc bắt đầu nổi lên, tôi phải rời đám đông, cũng chẳng để tâm đến chuyện linh tinh ấy nữa .Vài tháng sau chuông nhà tôi reo vang . Tôi mở cửa và nhận ra người phụ nữ . Tôi không giấu được sự ngạc nhiên . Tôi đã không gặp bà ấy từ hôm lễ cưới . Gì thế nhỉ ? "Tôi có một món quà cưới cho cháu" - bà ấy nói và đưa ra một chậu cây nho nhỏ um tùm với những dây lá khỏe khoắn, xanh mướt . Ngay lập tức tôi hiểu ra . "Đó là sợi dây thường xuân mà cháu làm rơi hôm tiệc cưới - bà ấy giái thích - Nó trông có vẻ khỏe mạnh nên tôi mang về trồng vào chậu cho cháu".Tôi xúc động không nói nên lời . Đây thật là món quà cưới quí giá nhất mà tôi nhận được! Đã 20 năm trôi qua, bây giờ tôi là mẹ của ba cậu con trai . Một ngày nào đó chúng sẽ kết hôn . Với vai trò mẹ chồng, tôi sẽ đề nghị bó hoa cưới của con dâu có một ít dây thường xuân .Và tôi biết sẽ lấy từ chậu cây nào trong vườn ..."

Tôi đọc câu chuyện này cách đây 10 năm, khi 16 tuổi. Đó là lần đầu tiên tôi nghe về cây thường xuân. Lúc đó chưa biết được hình dáng của cây ra sao, nhưng tôi đã bị ám ảnh bởi một ngôi nhà nhỏ màu trắng, có dây thường xuân xanh biếc leo trên trên hàng rào gỗ và trên những bệ cửa sổ. Tôi tin đó là ngôi nhà của cô dâu trong câu chuyện. Nơi cô sẽ cùng người bạn đời của mình khởi đầu một cuộc sống mới...

Thời gian trôi cuốn theo dây thường xuân và ngôi nhà nhỏ. Cho đến khi nghe được bài hát "Bức thư tình đầu tiên" của Đỗ Bảo thì ngôi nhà nhỏ trở lại, dây thường xuân trở lại. Tôi lại một lần nữa tin rằng ngôi nhà mà người đàn ông trong bài hát mơ về (anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ) cũng chính là "ngôi nhà nhà nhỏ màu trắng, có dây thường xuân leo"


Vượt xa hơn ý nghĩa về lòng chung thủy, những gì mà tôi hình dung khi đọc câu chuyện và nghe bài hát, đã làm tôi tin rằng, thường xuân - tự tên gọi của nó đã mang đầy đủ sự giản dị, chân thành, nhưng bền vững lâu dài, hình dáng của nó mảnh mai, nhỏ bé nhưng tràn đầy một sức sống mãnh liệt.

Tôi đang mơ về một ngôi nhà nhỏ cho riêng mình, nơi tôi ước mình cũng được sống đơn giản nhưng ngập tràn yêu thương với những niềm vui nhỏ mỗi ngày... như chính cuộc sống của thường xuân vậy.

Photo: Jupiterimages