Tuesday 24 March 2009

Tớ chẳng thấy mùa thu

Tớ chẳng thấy mùa thu

Thơ chỉ: thu kia kìa

Nhiu mắt như người học vẽ

Nhỏ nhẹ: tớ chỉ thấy ve

Này xạo ke cậu bưởi

Thế ai buồn rười rượi?

Tớ tức tưởi phân trần

Này nhé thấy bước chân

Ai tần ngần đếm lá

Rồi tiếng ve xa cạ

Hát ra rã màu rêu

Hương nhè nhẹ tỏa đều

Gió thì trêu màn phố

Nắng thêm vàng mấy “độ”

Mây điệu bộ thong dong

Đèn thì tối ở trong

Bởi rứa chiều hong hong mắt tớ

Thế là cậu cứ ngợ

Tớ buồn rượi trong lòng

Cậu muốn uống rượu trong

Hai đứa đong vài chén

Thơ và người không hẹn

Lai rai bén duyên tình

Thursday 19 March 2009

Nhớ 1...

hồi xưa, mỗi lần hút thuốc xong, ông ngoại lại tằn mằn rứt tờ giấy bạc (hoặc vàng) trong gói thuốc một cách nhẹ nhàng, cẩn thận nhất để nó không bị rách, rồi lại vuốt thẳng ra, xếp phẳng phiu, rồi lại kêu mình tới, cho mình. Nếu không có mình ở nhà thì ông ngoại tự lấy cái hộp bánh bằng thiếc, đựng "kho báu" của mình, bỏ vào đó, mình đi chơi về thì mở ra đếm là biết ngay có thêm một tờ mới. Nhìn xấp giấy bạc, tờ nào thẳng thớm lành lặn là biết của ông ngoại lấy ra, còn tờ nào lủng một lỗ là của mình. Ngày nào cũng có thêm 1, 2 tờ mới. Hồi nhỏ ngu si, hôm nào có được thêm 3 tờ thì mừng húm, mà đâu biết là số tờ giấy bạc tỉ lệ thuận với số thuốc ông ngoại hút trong ngày và tỉ lệ nghịch với sức khỏe của ông ngoại.
Hôm qua, sau 20 năm, mở lại gói thuốc lá và cũng là lần đầu tiên tự tay mở gói thuốc mới cho anh, chạm tay vào tờ giấy bạc, nhớ hồi xưa...

Monday 16 March 2009

hẹn

5h hay bây h

Sắp xếp hay vờ không sắp xếp

Cuộc hẹn đẹp cần đính cái nơ có color ở ngực

Màu gì tỏ ra háo hức

Màu gì có vẻ không chờ chực

Vực những chiếc cúc cật lực gắn kết tương tư

Gấp khăn mùi xoa từ tốn

Tắt đi vồn vã 3310

Thắt ngang hông

Lưỡng lự trông về phía bông hồng trên giá sách

Trói hồi hộp dậy mách như tiếng bàn phím kêu lạch ca lạch cạch

Enter

Xuống dòng


Thì cứ đi vào trong

Bàn được đặt sẵn

Chân bước mà lòng như chốt chặn

Đằng hắng

Gì thì gì cũng phải thắng …bản thân

Cố ân cần

Phải gió sượng trân, mày vì tình thân mà tạm đi đâu chút xíu

Ngượng nghịu kéo liêu xiêu cà vạt

Định hình âm bài hát

Lẩm nhẩm

Chửi gu âm nhạc của lão chủ quán

Bỏ công dụm tiền tìm hàng sang

Quên

Nhạc vô can

Âm là dưới sàn

Tiếng giày vang ở gian không vắng

Gạch nhẵn cộng thêm phẳng, trắng đen xen kẽ

Có lẽ đến hoa mắt

Tay đâu nắm chặt

Mặc cho ngón lộng quyền

Ngón không phải của riêng và cần phải tôn trọng như cách sống


Lạc tông


Cắm chồng một bông hồng trong bình hoa đã cắm

Vẻ đẹp riêng rẽ mất tăm

Hư không đằm thắm

8h tối, trời thăm thẳm


Tự lâu lắm


Với gọi thăm buổi hẹn vơi lòng


Đôi Khi đợi chờ

Gió tới thổi Đôi Khi
Hàng ngàn hàng vạn câu trả lời của lá
Em tới bên tôi lầm lì
Xì xầm hàng tỉ tỉ những thầm thì câu thơ

Câu thơ giữ cơn mơ gần lại
Ôm ấp những dồn dập thời gian
Để nuôi nấng mùa thu ngây dại
Chờ thơ lịm chảy kịp phai lá vàng

Dạo em sang, li ti háo hức
Chờ chực rời vãi tí tách nhịp thơ rơi
Em sang, tim buôn lơi thành thực
Đong đưa, lần lựa, thao thức có còn khơi?

Lá chưa rơi, lá đợi lập lờ
Tôi đây đợi những mập mờ đa mang
Gió ơi đợi đã, đừng sang!
Em tôi đợi nhốt tình hoang bây giờ!

Em, thơ, tôi, gió, lá đợi chờ
Nhỡ Đôi Khi chợt hững hờ mất tăm
Bao chờ đợi, đến nẳm đến năm
Ẵm Đôi Khi tới, bắt ai chăm đợi chờ

Cũng bởi: Đôi Khi chợt cũng đợi chờ Đôi Khi

Saturday 14 March 2009

Dọn dẹp và Tận hưởng

Nhất định trong tuần này phải làm cho xong công cuộc tổng vệ sinh cái ổ của mình, để lấy tinh thần và không gian mà thực hiện cái mơ ước đã cũ xì xì.


Xem lại mấy tấm hình chụp hồi Tết năm ngoái, thèm cái cảm giác gọn gàng, ngăn nắp, tươi sáng này. Với mình, dọn dẹp cái nhà thật gọn gàng, lau quét nhà thật sạch, cắm một bình hoa nhỏ xinh, đốt một cây nến thơm hoặc một thỏi trầm, ban ngày thì mở toang hết các cửa, tối thì đóng cửa mở đèn vàng, rồi tắm rửa gội đầu, bước ra khỏi phòng tắm, nhìn một lượt quanh cái ổ, hít một hơi thật dài, là thấy mình như đang ở thiên đàng, là tự thấy mình nhẹ lâng lâng nhưng lại có đủ sức mạnh để có thể bắt đầu, đương đầu với bất cứ việc gì. Những lúc đó chỉ thích ở nhà, đọc sách, nghe nhạc, lôi mấy thứ linh tinh ra mà tỉ mỉ tần mần.

Tuesday 24 March 2009

Tớ chẳng thấy mùa thu

Tớ chẳng thấy mùa thu

Thơ chỉ: thu kia kìa

Nhiu mắt như người học vẽ

Nhỏ nhẹ: tớ chỉ thấy ve

Này xạo ke cậu bưởi

Thế ai buồn rười rượi?

Tớ tức tưởi phân trần

Này nhé thấy bước chân

Ai tần ngần đếm lá

Rồi tiếng ve xa cạ

Hát ra rã màu rêu

Hương nhè nhẹ tỏa đều

Gió thì trêu màn phố

Nắng thêm vàng mấy “độ”

Mây điệu bộ thong dong

Đèn thì tối ở trong

Bởi rứa chiều hong hong mắt tớ

Thế là cậu cứ ngợ

Tớ buồn rượi trong lòng

Cậu muốn uống rượu trong

Hai đứa đong vài chén

Thơ và người không hẹn

Lai rai bén duyên tình

Thursday 19 March 2009

Nhớ 1...

hồi xưa, mỗi lần hút thuốc xong, ông ngoại lại tằn mằn rứt tờ giấy bạc (hoặc vàng) trong gói thuốc một cách nhẹ nhàng, cẩn thận nhất để nó không bị rách, rồi lại vuốt thẳng ra, xếp phẳng phiu, rồi lại kêu mình tới, cho mình. Nếu không có mình ở nhà thì ông ngoại tự lấy cái hộp bánh bằng thiếc, đựng "kho báu" của mình, bỏ vào đó, mình đi chơi về thì mở ra đếm là biết ngay có thêm một tờ mới. Nhìn xấp giấy bạc, tờ nào thẳng thớm lành lặn là biết của ông ngoại lấy ra, còn tờ nào lủng một lỗ là của mình. Ngày nào cũng có thêm 1, 2 tờ mới. Hồi nhỏ ngu si, hôm nào có được thêm 3 tờ thì mừng húm, mà đâu biết là số tờ giấy bạc tỉ lệ thuận với số thuốc ông ngoại hút trong ngày và tỉ lệ nghịch với sức khỏe của ông ngoại.
Hôm qua, sau 20 năm, mở lại gói thuốc lá và cũng là lần đầu tiên tự tay mở gói thuốc mới cho anh, chạm tay vào tờ giấy bạc, nhớ hồi xưa...

Monday 16 March 2009

hẹn

5h hay bây h

Sắp xếp hay vờ không sắp xếp

Cuộc hẹn đẹp cần đính cái nơ có color ở ngực

Màu gì tỏ ra háo hức

Màu gì có vẻ không chờ chực

Vực những chiếc cúc cật lực gắn kết tương tư

Gấp khăn mùi xoa từ tốn

Tắt đi vồn vã 3310

Thắt ngang hông

Lưỡng lự trông về phía bông hồng trên giá sách

Trói hồi hộp dậy mách như tiếng bàn phím kêu lạch ca lạch cạch

Enter

Xuống dòng


Thì cứ đi vào trong

Bàn được đặt sẵn

Chân bước mà lòng như chốt chặn

Đằng hắng

Gì thì gì cũng phải thắng …bản thân

Cố ân cần

Phải gió sượng trân, mày vì tình thân mà tạm đi đâu chút xíu

Ngượng nghịu kéo liêu xiêu cà vạt

Định hình âm bài hát

Lẩm nhẩm

Chửi gu âm nhạc của lão chủ quán

Bỏ công dụm tiền tìm hàng sang

Quên

Nhạc vô can

Âm là dưới sàn

Tiếng giày vang ở gian không vắng

Gạch nhẵn cộng thêm phẳng, trắng đen xen kẽ

Có lẽ đến hoa mắt

Tay đâu nắm chặt

Mặc cho ngón lộng quyền

Ngón không phải của riêng và cần phải tôn trọng như cách sống


Lạc tông


Cắm chồng một bông hồng trong bình hoa đã cắm

Vẻ đẹp riêng rẽ mất tăm

Hư không đằm thắm

8h tối, trời thăm thẳm


Tự lâu lắm


Với gọi thăm buổi hẹn vơi lòng


Đôi Khi đợi chờ

Gió tới thổi Đôi Khi
Hàng ngàn hàng vạn câu trả lời của lá
Em tới bên tôi lầm lì
Xì xầm hàng tỉ tỉ những thầm thì câu thơ

Câu thơ giữ cơn mơ gần lại
Ôm ấp những dồn dập thời gian
Để nuôi nấng mùa thu ngây dại
Chờ thơ lịm chảy kịp phai lá vàng

Dạo em sang, li ti háo hức
Chờ chực rời vãi tí tách nhịp thơ rơi
Em sang, tim buôn lơi thành thực
Đong đưa, lần lựa, thao thức có còn khơi?

Lá chưa rơi, lá đợi lập lờ
Tôi đây đợi những mập mờ đa mang
Gió ơi đợi đã, đừng sang!
Em tôi đợi nhốt tình hoang bây giờ!

Em, thơ, tôi, gió, lá đợi chờ
Nhỡ Đôi Khi chợt hững hờ mất tăm
Bao chờ đợi, đến nẳm đến năm
Ẵm Đôi Khi tới, bắt ai chăm đợi chờ

Cũng bởi: Đôi Khi chợt cũng đợi chờ Đôi Khi

Saturday 14 March 2009

Dọn dẹp và Tận hưởng

Nhất định trong tuần này phải làm cho xong công cuộc tổng vệ sinh cái ổ của mình, để lấy tinh thần và không gian mà thực hiện cái mơ ước đã cũ xì xì.


Xem lại mấy tấm hình chụp hồi Tết năm ngoái, thèm cái cảm giác gọn gàng, ngăn nắp, tươi sáng này. Với mình, dọn dẹp cái nhà thật gọn gàng, lau quét nhà thật sạch, cắm một bình hoa nhỏ xinh, đốt một cây nến thơm hoặc một thỏi trầm, ban ngày thì mở toang hết các cửa, tối thì đóng cửa mở đèn vàng, rồi tắm rửa gội đầu, bước ra khỏi phòng tắm, nhìn một lượt quanh cái ổ, hít một hơi thật dài, là thấy mình như đang ở thiên đàng, là tự thấy mình nhẹ lâng lâng nhưng lại có đủ sức mạnh để có thể bắt đầu, đương đầu với bất cứ việc gì. Những lúc đó chỉ thích ở nhà, đọc sách, nghe nhạc, lôi mấy thứ linh tinh ra mà tỉ mỉ tần mần.