Thursday 19 March 2009

Nhớ 1...

hồi xưa, mỗi lần hút thuốc xong, ông ngoại lại tằn mằn rứt tờ giấy bạc (hoặc vàng) trong gói thuốc một cách nhẹ nhàng, cẩn thận nhất để nó không bị rách, rồi lại vuốt thẳng ra, xếp phẳng phiu, rồi lại kêu mình tới, cho mình. Nếu không có mình ở nhà thì ông ngoại tự lấy cái hộp bánh bằng thiếc, đựng "kho báu" của mình, bỏ vào đó, mình đi chơi về thì mở ra đếm là biết ngay có thêm một tờ mới. Nhìn xấp giấy bạc, tờ nào thẳng thớm lành lặn là biết của ông ngoại lấy ra, còn tờ nào lủng một lỗ là của mình. Ngày nào cũng có thêm 1, 2 tờ mới. Hồi nhỏ ngu si, hôm nào có được thêm 3 tờ thì mừng húm, mà đâu biết là số tờ giấy bạc tỉ lệ thuận với số thuốc ông ngoại hút trong ngày và tỉ lệ nghịch với sức khỏe của ông ngoại.
Hôm qua, sau 20 năm, mở lại gói thuốc lá và cũng là lần đầu tiên tự tay mở gói thuốc mới cho anh, chạm tay vào tờ giấy bạc, nhớ hồi xưa...

5 comments:

  1. ui nếu mà em không nhắc chắc là chị cũng sẽ không nhớ, hình như bé con đứa nào cũng như nhau?. Chị không rõ, nhưng lúc còn bé chị cũng bị mấy tờ giấy trong bao thuốc lá mê hoặc đó. (Cười)

    ReplyDelete
  2. Em hay nhớ linh tinh lang tang lắm chị, em có một cái nhớ từ tận lúc 1 tuổi mà nói ra hổng ai tin là em còn nhớ được chuyện hồi 1 tuổi.Mấy cái nhớ của tuổi thơ em đa phần là gắn liền với ông ngoại. Vì hồi đó, bà ngoại với mẹ em đi làm, ông ngoại ở nhà giữ em, nên lúc nào cũng lẽo đẽo theo chân ông ngoại hết. Từ từ kể tiếp cho chị nghe hén. Mà em thấy những ai cùng lứa, cùng thời đều có những kỉ niệm tuổi thơ giống nhau chị ha!

    ReplyDelete
  3. Hai người là phụ nữ, phụ nữ thì thường quan tâm giống nhau, hehe...

    Anh Chủ Quán khoái chơi với mấy cái hộp thuốc lá hơn, vì ráp lại nó thành con robot, xong lúc lắc tay chân được nữa, hehehe...

    Ờ, Thường Xuân bắt đầu xé miếng giấy bạc gói thuốc lá cho "ảnh" là bắt đầu đếm ngược ... gì gì rồi đó nha em! Em phải cổ động khẩu hiệu: Không hút thuốc mới là sành điệu, hehe...

    ReplyDelete
  4. @Anh Chủ quán: em cũng nhớ mấy con robot bằng hộp thuốc, mấy đứa con trai ở xóm em đứa nào cũng có một con. Em cũng hay nghe nhạc bên Jukebox của anh mà thường thì không có đăng nhập. Anh chủ quán dẹp cục gạch đi, ra vô quán anh, dòm cục gạch hoài thì chướng mắt, không dòm thì vấp cục gạch, té!

    ReplyDelete
  5. @Thường Xuân: Tuổi thơ của chị thì chỉ mấy chị em chơi với nhau, vì bố mẹ chị đi làm trong rẫy, chỉ có mấy chị em ở nhà thôi. Mẹ chị dặn sáng sớm nghe tiếng xe ngựa của mấy bà đi chợ thì dậy học bài, nghe tiếng xe ngựa về thì nấu cơm trưa...., tròn bóng là đi học, cứ vậy mà mấy chị em quanh quẩn bên nhau, rồi lớn lên. Hồi đố mấy chị em hay chơi trò dạy học, bài học của chị Hai học trên một lớp chị học thuộc hết trơn. Đến khi vào lớp thì mọi người cứ nghĩ mình thông mình, đâu ai biết là nhỏ này học bài từ năm trước (hồi nhỏ vì thế mà chảnh giữ lắm).
    @Anh chủ quán: Đính chính à nha, hổng phải hai phụ nữ nào cũng quan tâm giống nhau àh nha

    ReplyDelete

Thursday 19 March 2009

Nhớ 1...

hồi xưa, mỗi lần hút thuốc xong, ông ngoại lại tằn mằn rứt tờ giấy bạc (hoặc vàng) trong gói thuốc một cách nhẹ nhàng, cẩn thận nhất để nó không bị rách, rồi lại vuốt thẳng ra, xếp phẳng phiu, rồi lại kêu mình tới, cho mình. Nếu không có mình ở nhà thì ông ngoại tự lấy cái hộp bánh bằng thiếc, đựng "kho báu" của mình, bỏ vào đó, mình đi chơi về thì mở ra đếm là biết ngay có thêm một tờ mới. Nhìn xấp giấy bạc, tờ nào thẳng thớm lành lặn là biết của ông ngoại lấy ra, còn tờ nào lủng một lỗ là của mình. Ngày nào cũng có thêm 1, 2 tờ mới. Hồi nhỏ ngu si, hôm nào có được thêm 3 tờ thì mừng húm, mà đâu biết là số tờ giấy bạc tỉ lệ thuận với số thuốc ông ngoại hút trong ngày và tỉ lệ nghịch với sức khỏe của ông ngoại.
Hôm qua, sau 20 năm, mở lại gói thuốc lá và cũng là lần đầu tiên tự tay mở gói thuốc mới cho anh, chạm tay vào tờ giấy bạc, nhớ hồi xưa...

5 comments:

  1. ui nếu mà em không nhắc chắc là chị cũng sẽ không nhớ, hình như bé con đứa nào cũng như nhau?. Chị không rõ, nhưng lúc còn bé chị cũng bị mấy tờ giấy trong bao thuốc lá mê hoặc đó. (Cười)

    ReplyDelete
  2. Em hay nhớ linh tinh lang tang lắm chị, em có một cái nhớ từ tận lúc 1 tuổi mà nói ra hổng ai tin là em còn nhớ được chuyện hồi 1 tuổi.Mấy cái nhớ của tuổi thơ em đa phần là gắn liền với ông ngoại. Vì hồi đó, bà ngoại với mẹ em đi làm, ông ngoại ở nhà giữ em, nên lúc nào cũng lẽo đẽo theo chân ông ngoại hết. Từ từ kể tiếp cho chị nghe hén. Mà em thấy những ai cùng lứa, cùng thời đều có những kỉ niệm tuổi thơ giống nhau chị ha!

    ReplyDelete
  3. Hai người là phụ nữ, phụ nữ thì thường quan tâm giống nhau, hehe...

    Anh Chủ Quán khoái chơi với mấy cái hộp thuốc lá hơn, vì ráp lại nó thành con robot, xong lúc lắc tay chân được nữa, hehehe...

    Ờ, Thường Xuân bắt đầu xé miếng giấy bạc gói thuốc lá cho "ảnh" là bắt đầu đếm ngược ... gì gì rồi đó nha em! Em phải cổ động khẩu hiệu: Không hút thuốc mới là sành điệu, hehe...

    ReplyDelete
  4. @Anh Chủ quán: em cũng nhớ mấy con robot bằng hộp thuốc, mấy đứa con trai ở xóm em đứa nào cũng có một con. Em cũng hay nghe nhạc bên Jukebox của anh mà thường thì không có đăng nhập. Anh chủ quán dẹp cục gạch đi, ra vô quán anh, dòm cục gạch hoài thì chướng mắt, không dòm thì vấp cục gạch, té!

    ReplyDelete
  5. @Thường Xuân: Tuổi thơ của chị thì chỉ mấy chị em chơi với nhau, vì bố mẹ chị đi làm trong rẫy, chỉ có mấy chị em ở nhà thôi. Mẹ chị dặn sáng sớm nghe tiếng xe ngựa của mấy bà đi chợ thì dậy học bài, nghe tiếng xe ngựa về thì nấu cơm trưa...., tròn bóng là đi học, cứ vậy mà mấy chị em quanh quẩn bên nhau, rồi lớn lên. Hồi đố mấy chị em hay chơi trò dạy học, bài học của chị Hai học trên một lớp chị học thuộc hết trơn. Đến khi vào lớp thì mọi người cứ nghĩ mình thông mình, đâu ai biết là nhỏ này học bài từ năm trước (hồi nhỏ vì thế mà chảnh giữ lắm).
    @Anh chủ quán: Đính chính à nha, hổng phải hai phụ nữ nào cũng quan tâm giống nhau àh nha

    ReplyDelete