Monday 6 August 2012

Mình biết đủ là đủ



Đáng lẽ đây sẽ là lần đầu tiên mẹ mua sắm quần áo nhiều nhất cho 2 đứa con gái của mẹ nhân đợt big sale của một trang web, cũng là lần đầu tiên mẹ biết cảm giác mua đồ rồi ship từ nước ngoài về cho con và mẹ vui vì điều đó lắm.
Nhưng mẹ đã kịp kiềm hãm cái niềm vui đó của mình khi đọc tin một bà mẹ vừa sinh 4 đứa con gái, lúc mang bầu đã đứng gác cuốc khóc ròng giữa ruộng dưa leo đang làm mướn khi nghĩ đến cảnh phải nuôi một lúc 4 đứa con, sắm 1 lúc 4 cái bình sữa, 4 cái tã, 4 cái áo….
Mẹ nhớ lại đúng cảm giác của mẹ lúc đang mang bầu Mun, trong những buổi chiều đi đò từ cửa hàng ở Hội An về nhà Nội sau một ngày dài ngồi ở tiệm mà không bán được 1 cái DVD nào.
Làm mẹ, ai cũng mong những điều tốt nhất cho con mình. Mẹ cũng vậy, mẹ cũng từng ước ao mình có nhiều tiền để mua sắm cho con đủ thứ trên đời. Nhưng ở đời và làm kinh doanh, không ai biết trước được, ba với mẹ te tua tơi tả vì đã tính sai nước cờ khi quyết đinh về quê kinh doanh… cũng là những ngày đầu có May…rồi tiếp theo là Mun
Có hai đứa con gái đúng tròn 30 tháng (May 30 tháng và Mun 10 tháng) nhưng mẹ đã  không sắm sửa gì nhiều cho các con vì điều kiện không cho phép. Và một phần là vì từ lúc có bầu chị May 6 tháng, cô Châu đã mở hàng quá mát tay khi dẫn mẹ đi sắm cho con những bộ đồ đầu tiên ở Lucky Plaza…rồi tới cô Mèo….chị  May được tặng và cho quần áo và đồ chơi liên tục. Bạn của mẹ, bạn của ba, bạn của bà ngoại…Tất nhiên không phải ai cũng biết được hoàn cảnh của ba với mẹ lúc đó, mọi người tặng là vì thương ba mẹ và để chúc mừng sự có mặt của con...Số quần áo con được tặng có thể mở 1 cái sạp nhỏ nhỏ và mặc đến 4-5 tuổi. Mẹ đã rất cảm kích khi nhận từng cái quần từng cái áo, dù mới dù cũ…mẹ không ngại khi cho con mặc lại đồ của chị Su vì mẹ và cô Thảo cũng từng share đồ với nhau…bây giờ thì tới May share đồ với các chị và em Mun share đồ của May.. nhưng mẹ vẫn không khỏi mủi lòng khi thấy các bà mẹ khác mua cho con mình 1 cái áo 3-4  trăm ngàn, một món đồ chơi, cái xe đẩy…tiền triệu. Các con không có máy hâm sữa, không có xe đẩy, không có nôi riêng bằng gỗ, không có thảm cao su lót sàn cho khỏi té đau…Nhiều khi mẹ hay ước có nhiều tiền và tự hứa với mình nhất định khi có tiền thì các con sẽ không thiếu thứ gì….Nhưng bây giờ khi bẳt đầu có thể mua sắm những món đồ đầu tiên (dù là chỉ mua đồ sale) thì mẹ lại đọc được bài báo này, và câu nói của ba cũng nhắc mẹ…”mình biết đủ là đủ”. Các con có tình thương của ba mẹ, có con ngựa bằng mây mà ba đã bí mật nhờ chú Thái mua từ SG chuyển về, có cả cánh đồng lúa xanh rì phía sau nhà, và các con vẫn lớn lên khỏe mạnh từng ngày mà mỗi ngày có khi chỉ cần mặc 1 cái quần thun cotton mẹ mua ở chợ giá 15 ngàn và ở trần đi chân đất để tha hồ chạy nhảy..Ba hay nói mẹ Chi bây giờ khác với Thảo hồi xưa ở SG…
Mẹ quyêt định sẽ mua cho mỗi đứa 1 bộ đồ thôi và mua quà cho em bé của cô Châu, cô Trúc còn lại mẹ sẽ dành mua sữa cho 4 em bé kia, và mẹ mong là các con sẽ không có cách sống nhìn lên và thấy thiếu thốn khi mình có không có thứ này hay thứ nọ…Mình biết đủ là đủ.

1 comment:

Monday 6 August 2012

Mình biết đủ là đủ



Đáng lẽ đây sẽ là lần đầu tiên mẹ mua sắm quần áo nhiều nhất cho 2 đứa con gái của mẹ nhân đợt big sale của một trang web, cũng là lần đầu tiên mẹ biết cảm giác mua đồ rồi ship từ nước ngoài về cho con và mẹ vui vì điều đó lắm.
Nhưng mẹ đã kịp kiềm hãm cái niềm vui đó của mình khi đọc tin một bà mẹ vừa sinh 4 đứa con gái, lúc mang bầu đã đứng gác cuốc khóc ròng giữa ruộng dưa leo đang làm mướn khi nghĩ đến cảnh phải nuôi một lúc 4 đứa con, sắm 1 lúc 4 cái bình sữa, 4 cái tã, 4 cái áo….
Mẹ nhớ lại đúng cảm giác của mẹ lúc đang mang bầu Mun, trong những buổi chiều đi đò từ cửa hàng ở Hội An về nhà Nội sau một ngày dài ngồi ở tiệm mà không bán được 1 cái DVD nào.
Làm mẹ, ai cũng mong những điều tốt nhất cho con mình. Mẹ cũng vậy, mẹ cũng từng ước ao mình có nhiều tiền để mua sắm cho con đủ thứ trên đời. Nhưng ở đời và làm kinh doanh, không ai biết trước được, ba với mẹ te tua tơi tả vì đã tính sai nước cờ khi quyết đinh về quê kinh doanh… cũng là những ngày đầu có May…rồi tiếp theo là Mun
Có hai đứa con gái đúng tròn 30 tháng (May 30 tháng và Mun 10 tháng) nhưng mẹ đã  không sắm sửa gì nhiều cho các con vì điều kiện không cho phép. Và một phần là vì từ lúc có bầu chị May 6 tháng, cô Châu đã mở hàng quá mát tay khi dẫn mẹ đi sắm cho con những bộ đồ đầu tiên ở Lucky Plaza…rồi tới cô Mèo….chị  May được tặng và cho quần áo và đồ chơi liên tục. Bạn của mẹ, bạn của ba, bạn của bà ngoại…Tất nhiên không phải ai cũng biết được hoàn cảnh của ba với mẹ lúc đó, mọi người tặng là vì thương ba mẹ và để chúc mừng sự có mặt của con...Số quần áo con được tặng có thể mở 1 cái sạp nhỏ nhỏ và mặc đến 4-5 tuổi. Mẹ đã rất cảm kích khi nhận từng cái quần từng cái áo, dù mới dù cũ…mẹ không ngại khi cho con mặc lại đồ của chị Su vì mẹ và cô Thảo cũng từng share đồ với nhau…bây giờ thì tới May share đồ với các chị và em Mun share đồ của May.. nhưng mẹ vẫn không khỏi mủi lòng khi thấy các bà mẹ khác mua cho con mình 1 cái áo 3-4  trăm ngàn, một món đồ chơi, cái xe đẩy…tiền triệu. Các con không có máy hâm sữa, không có xe đẩy, không có nôi riêng bằng gỗ, không có thảm cao su lót sàn cho khỏi té đau…Nhiều khi mẹ hay ước có nhiều tiền và tự hứa với mình nhất định khi có tiền thì các con sẽ không thiếu thứ gì….Nhưng bây giờ khi bẳt đầu có thể mua sắm những món đồ đầu tiên (dù là chỉ mua đồ sale) thì mẹ lại đọc được bài báo này, và câu nói của ba cũng nhắc mẹ…”mình biết đủ là đủ”. Các con có tình thương của ba mẹ, có con ngựa bằng mây mà ba đã bí mật nhờ chú Thái mua từ SG chuyển về, có cả cánh đồng lúa xanh rì phía sau nhà, và các con vẫn lớn lên khỏe mạnh từng ngày mà mỗi ngày có khi chỉ cần mặc 1 cái quần thun cotton mẹ mua ở chợ giá 15 ngàn và ở trần đi chân đất để tha hồ chạy nhảy..Ba hay nói mẹ Chi bây giờ khác với Thảo hồi xưa ở SG…
Mẹ quyêt định sẽ mua cho mỗi đứa 1 bộ đồ thôi và mua quà cho em bé của cô Châu, cô Trúc còn lại mẹ sẽ dành mua sữa cho 4 em bé kia, và mẹ mong là các con sẽ không có cách sống nhìn lên và thấy thiếu thốn khi mình có không có thứ này hay thứ nọ…Mình biết đủ là đủ.

1 comment: